“Bố sinh trong phố phường chật hẹp, chỉ mong con sống rộng rãi trên đời“
Có lẽ nhiều người trong số chúng ta đã từng có một tuổi thơ gian khó. Nhưng chính vì điều đó, những mong ước hạnh phúc cho đứa con bé bỏng bây giờ lại càng mãnh liệt hơn. Lá thư của nhà báo Nguyễn Chiến Thắng gửi cho đứa con trai trong ngày bé tròn 1 tuổi diễn tả cảm xúc ấy. Có thể rất nhiều năm nữa, những đứa con mới hiểu được lòng cha mẹ, và hình như sự "không hiểu" ấy càng làm cho tình cha-con đẹp hơn.
Con yêu!
Vậy là hôm nay con đã tròn 1 tuổi. Ngày bố 1 tuổi chắc chắn ông bà không có máy tính và facebook để ngồi viết những dòng yêu thương này như bố đang ngồi lạch cạch viết cho con. Nhưng bố biết, tình cảm của ông bà dành cho bố không khác gì những cảm xúc mạnh mẽ nhất của bố lúc này.
5 tuổi, bố đã dẫn ông nội theo những chuyến tàu điện leng keng của Hà Nội cũ đi bán thuốc tây ở Chợ Đồng Xuân và 36 phố phường. Dù còn nhỏ nhưng bố không bao giờ quên được kỷ niệm đưa tay ông nội vào tay chú công an chỉ vì lời ông dặn: "Thấy công an thì bảo bố nhé!" (bảo để chạy, để tránh vì họ không cho bán thuốc rong chứ không như ý nghĩ tốt đẹp của bố, bảo để ra bắt tay chào hỏi).
Bố tin chắc rằng khi con 5 tuổi, con sẽ không bao giờ ngờ nghệch như bố và lúc đó con sẽ đang vui chơi hạnh phúc cùng chúng bạn ở một ngỗi trường hiện đại chứ không phải lang bạt trên những chuyến tàu điện leng keng.
12 tuổi, ông bà gửi bố đi làm con nuôi người ta để bố được tiếp tục đi học. Ông bà nuôi bố rất tốt. Có ông bà và các thầy cô giáo, bố mới có ngày hôm nay. Bớ tin rằng cuộc đời con sẽ gặp rất nhiều những người tốt như ông bà nhưng con sẽ không phải nhọc nhằn để được đến trường như bố. Con sẽ được học hành đầy đủ, được những thầy cô giỏi dạy dỗ và trở thành người tử tế, có ích trong tương lai.
16 tuổi bố vừa đi học cấp 3 vừa nhận quét rác ở trường mỗi ngày để có thêm tiền ăn học. Các bạn học của bố rất tốt. Tan trường rất nhiều người ở lại giúp bố hoàn thành nhanh công việc đó để kịp về ăn cơm, chuẩn bị cho buổi học chiều. Những tờ giấy vụn bố nhặt được và những nhát chổi tre đã góp phần đưa bố đi qua những ngày gian khó. Bố tin rằng, khi đi học, con sẽ có rất nhiều người bạn tốt vì tính con cũng hay nói hay cười. Tuy nhiên, con sẽ chẳng bao giờ bị những tiếng chổi tre ám ảnh trong cả giấc mơ đêm.
18 tuổi, bố tốt nghiệp cấp 3 loại Giỏi nhưng rồi vết thương chiến tranh của ông nội trở chứng thành hung bạo. Bố phải gác lại giấc mơ đại học để cùng bà gánh vác gia đình. Trong giấc ngủ của bố, bố thấy tuổi 18 của Bin thật đẹp. Khi đó con trai bố đã là tân sinh viên một trường đại học danh tiếng, không như bố mãi mấy năm sau mới biết giảng đường. Và bố tin đó là sự thật.
Dẫu vậy, bố cũng phải cám ơn cuộc đời này vì đã đưa lại cho bố quá nhiều những người mắ bố quý trọng, cảm động khi gọi họ 2 tiếng ân nhân. Nhờ có các cụ, các ông bà, các bác, các cô chú đó mà bố con mình mới có được cuộc sống hạnh phúc hôm nay.
Và con. Con chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời này đã dành cho bố. Con làm cho cuộc sống của bố ý nghĩa hơn dù vẫn còn đó những thăng trầm. Bố sinh ra trong phố phường chật hẹp, chỉ mong con sống rộng rãi trên đời, để đi những con đường mà cuộc đời bố chẳng thể nào đặt chân. Bố luôn khát khao và hy vọng thế!
CHÚC MỪNG SINH NHẬT CON YÊU!